Thơ: ĐÊM HỒNG ÂN

Bao nao nức Giáng sinh về muôn lối Trong hồn người và trong cả lòng tôi Cũng đêm nay Con Một Đức Chúa Trời Đã Giáng thế nơi chuồng chiên máng cỏ Yêu nhân thế nên Ngài đành lìa bỏ Nơi Thiên đàng cao quí tột cùng kia Vì tôi…

Continue reading

Thơ: ĐẤNG CỨU THẾ GIÁNG SINH

(Thi ca Giáng sinh – Theo Lu-ca 2:8-20) Trong đêm Cứu Chúa sinh ra Ngoài đồng mấy kẻ bôn ba canh bầy Tháng năm trên cánh đồng này Dẫu đêm lạnh giá giữ bầy an ninh Một thiên thần đến thình lình Hào quang chói lóa giật mình người chăn…

Continue reading

Thơ: TÂM SỰ MÁNG CỎ

Phận tôi máng cỏ thấp hèn Hôi tanh nhơ bẩn ai thèm nhắc tên Chiên lừa lật xuống ngửa lên Tranh nhau cỏ bẩn, giẫm lên thân gầy Đông về rồi bỗng một ngày Đoàn người tấp nập, quán đầy đông vui Có người lữ khách đơn côi Chọn chuồng…

Continue reading

Thơ: KỶ NIỆM CHÚA GIÊ XU GIÁNG THẾ

Mừng Cứu Chúa Giê-xu giáng thế, Đến trần gian nầy để tìm ta, Chuồng chiên máng cỏ sinh ra, Ơn Ngài sâu rộng vượt xa biển trời. Bết-lê-hem tuyết rơi lạnh giá, Đêm đông xưa Chúa đã lâm trần, Nhân gian được hưởng hồng ân, Trời cao Thiên Chúa vinh…

Continue reading

Thơ: AN BÌNH CHO TRẦN THẾ

Bạn hỏi tôi, một điều gì cần nhất? Xin thưa ngay, tôi cần nhất bình an. Sự bình an trên nền tảng thiên đàng, Jêsus Christ – Vua Bình An vĩnh cửu. Bạn hỏi tôi, thế làm sao cho đủ? Khi cuộc đời đang có lắm cần nhu, Nặng trĩu…

Continue reading